Thê thiếp mất khi nam nhi vừa mới tròn một tuổi, anh Thắng hầu hết suy sụp hoàn toàn. Số duyên phi tần chồng của anh và chị vì sao lại có thể ngắn ngủi tới như vậy. Anh chị em mới sống bên nhau được 2 năm mà ông trời đã lỡ chia cắt mối lương duyên êm đẹp, hạnh phúc. Đám tang của chị, chẳng bạn nào cầm được nước mắt. Chị nết na, thảo thánh thiện, hay nhiệt tình, giúp đỡ nên quần chúng yêu mến chị lắm. Thương cho số chị bạc phước, chưa thừa hưởng phúc ngày nào. Nhìn bộ dạng thất thểu, đáng thương của anh ôm lấy đứa con tí hon nét mặt Bỡ ngỡ mà bạn nào cũng xót xa.
Giỗ đầu chị, mọi người họp mái ấm, khuyên anh nên cải giá để có người thay anh chú tâm con trẻ trong nhà. Chứ cảnh gà trống nuôi con, đích thực âu sầu, gian truân chẳng để đâu cho hết được. Nhưng anh không nghe, anh nói chính mình vẫn có thể săn sóc tốt cho con được. Cho tới năm con anh lên 3 tuổi…
Anh gầy một trận thập tử nhất sinh. Đàn ông thì dặt dẹo vì anh bé xíu, chẳng có bạn nào để mắt nó. Lúc này, anh mới thấy nhằm nhè cái câu mà người ta nói. Anh lên bàn thờ của chị, nhìn lên di ảnh chị, thắp cho chị một nén hương xin phép chị cho anh tái giá để có người giúp anh đỡ đần công tác công trình, báo hiếu bác mẹ và chú tâm con trẻ trong nhà. Trong ảnh, khuôn mặt hiền hậu, hiền lành của chị vẫn nở niềm vui nhãi. Anh có cảm giác như chị đang đồng ý vậy.
Người ta mai mối cho anh một cô quá lứa lỡ thời. Thôi thì tới giờ khắc này, anh cũng chẳng dám yên cầu gì cao xa. Chỉ cần người ta nhân từ, biết vun vén cho mái ấm là được. Đám cưới lần nhì của anh chỉ vẻn vẹn có chục mâm cỗ gọi là cho cô dâu đỡ tủi. Công chúng chúc phúc lần này, êm ấm sẽ bền chặt mãi mãi với anh.
Thảo khác quá, tóc xanh tóc đỏ, ăn diện bóng bẩy. (Ảnh minh họa)
Tìm hiểu >>> Thấy bố thê thiếp tương lai đang bốc vác thuê cho nhà bản thân, chàng thanh niên lao tới đẩy bao chuyển vận trên lưng ông xuống rồi…
Hiền thê nhị của anh tên Thảo. Từ ngày có Thảo, mọi việc trong nhà lại đi vào nằn nì nếp, đâu ra đấy. Công nhận có bàn tay người thiếu phụ vào vẫn hơn. Anh Thắng nom cũng mạnh bạo, phong độ ra. Nhất là con trai anh, thằng nhỏ xíu được Thảo chăm sóc rất cẩn thận. Nó cũng ngoan ngoãn, nhân thức nhân tố, chẳng mè nheo gì và rất lễ phép với Thảo. Chính cho nên, khi có người mời đi khiến xa, lương 04 tuần cao dông ngưởng, anh Thắng đã chẳng ngần ngại đồng ý. Anh dự tính đi vài năm lấy ít vốn rồi về nhà tạo dựng tiệm buôn bán cho cuộc sống khá khẩm hơn. Ở nhà, mọi việc ủy quyền Thảo, anh cũng thấy yên tâm lắm. Vì thời gian qua, Thảo đã chứng minh cho anh thấy, Thảo có thể làm cho tốt mọi chuyện.
Anh dặn đại trượng phu ở nhà ngoan, nghe lời mẹ hai. Nhờ ba má thì thoảng sang trông nom tòa tháp, có gì đỡ đần Thảo. Nhờ Thảo ở nhà quán xuyến giúp anh việc nhà. Thảo cười tươi, khích lệ anh cố gắng đi làm ăn, giữ gìn sức khỏe. Anh lại càng có thêm động lực.
Thời điểm đầu xa nhà, anh nhớ Thảo, nhớ đại trượng phu kinh khủng. Có phổ biến đêm thức trắng chỉ vì thèm nghe tiếng con gọi bố ơi. Anh chẳng chi tiêu gì nhiều, mỗi 04 tuần, anh góp nhóp gửi về cho Thảo tận 10 triệu tiền việt lận để Thảo lo công việc ở nhà, chú tâm con thật tốt giúp anh. Phần còn lại, anh dè xẻn để về khiến cho vốn. Thảo gọi điện lên nói con trai tăng cân, ăn khỏe anh mừng lắm. Ông trời thật có mắt khi để anh lấy được người tốt như Thảo. Anh cứ mãi viễn tưởng như vậy cho tới một ngày…
Sau cuối thì anh cũng được nghỉ phép sau 5 tháng khiến quần quật. Anh định gọi điện báo trước là anh sẽ về nhưng anh muốn tạo sự bất thần lớn cho mái ấm nên âm thầm về mà không báo bạn nào. Công trình vẫn vậy, không có gì đổi khác. Anh về đúng bữa trưa nên cũng muốn xem ở nhà Thảo và nam nhi ăn uống thế nào. Phòng khách không có người nào, không nắm bắt Thảo đi đâu. Lại nghe có tiếng loẹt xoẹt dưới bếp, anh nữ tính bước xuống thì cảnh tượng trước mắt làm anh không dám tin.
Nhìn thằng nhỏ bé như vậy, anh không thể nào cầm được nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tham khảo >>> Không muốn con dâu vô cơ bỏ con trai chính mình, mẹ chồng đã lén chọc thủng hết bao cao su trong nhà và đoạn kết bất thần
Cậu nam nhi nhỏ xíu của anh lem nhem, dơ bẩn, nhỏ bé gò đang dùng chiếc muôi to múc thứ gì đó như nước cháo loãng ở trong xoong. Nhìn thằng bé như vậy, anh chẳng thể nào cầm được nước mắt. Anh gửi về mỗi bốn tuần 10 triệu mà sao con anh lại sống trong cảnh gian khổ thế này. Ở vùng quê này, 10 triệu cũng là một vài tiền lớn rồi. Chẳng phải Thảo vẫn nói rằng con anh được để mắt rất tốt đấy sao. Thằng nhỏ dại thấy bố, mừng lắm, chạy lại ấp ôm cũ kĩ, hôn đến tấp tham gia má bố. Ấp ủ con, anh giật thột, nó ốm quá!
Anh đanh định đi tìm Thảo hỏi rõ mọi chuyện thì Thảo về. Anh giật thột, không còn trông thấy Thảo. Thảo khác quá, đầu xanh tóc đỏ, ăn diện bóng bẩy. Lẽ nào tiền anh gửi về, Thảo bỏ ra hết tham gia những việc này cho mình. Anh tiến đến, gằn giọng:
- Tiền anh gửi về, em sử dụng nó làm cho gì rồi mà để con anh thế này.
- Anh về không báo trước, còn hoạnh hoẹ gì nữa. Con anh ở nhà nó nghịch hơn quỷ, lại không chịu ăn nên em phải nghĩ ra bí quyết này để dạy nó.
Lời Thảo nói, Thắng nghe chẳng lọt tai chút nào. Nhìn thái độ hằm hằm của Thắng, Thảo lộ nguyên hình, gào lên:
- Vậy tôi nói thẳng luôn cho anh biết. Tôi không muốn làm bà xã anh nữa, không muốn để mắt cho thằng con riêng của anh nữa. Chia tay đi, tôi đi lấy chồng khác. Anh tưởng 10 triệu của anh mà to đấy à.
Thảo vừa chấm dứt lời thì ăn ngay cái tát trời giáng của Thắng. Tức tối, Thảo bỏ đi. Thắng ôm ấp chặt lấy con, nhẹ nhàng nói câu xin lỗi. Thắng đã quá cả tin, nếu như Thắng không về, không biết sẽ xảy ra chuyện gì với con Thắng nữa. Ôm ấp con tới bên di ảnh vợ, nước mắt Thắng rơi xuống. Sau này, Thắng nhân thức tin tưởng vào người phụ nào nữ đây.
Nắng/ Theo Một trái đất
All comments [ 0 ]
Your comments